Nam giới và "đạn chắc - đạn lép"
Một số trường hợp, người đàn ông có thể nghĩ đến khả năng mình bị hiếm muộn là khi “cậu nhỏ” bị trục trặc, tinh hoàn quá bé hay không hề có.
Còn đại đa số các trường hợp phải đi xét nghiệm tinh trùng mới biết được.
Trước tiên cần nhấn mạnh rằng, không sinh con đẻ cái được có thể xảy ra với bất kỳ ai. Nam giới cũng như phụ nữ chứ không phải “do số” (?!)
Có một số trường hợp người đàn ông có thể nghĩ đến khả năng mình bị hiếm muộn là khi “cậu nhỏ” bị trục trặc, thường cong lại nên khó khăn trong việc gần gũi, hoặc khi quan hệ mà không xuất binh. Có trường hợp hai tinh hoàn quá bé, thậm chí không có hai tinh hoàn. Còn trong đại đa số các trường hợp khác chỉ khi đi xét nghiệm tinh trùng mới biết được.
Xét nghiệm tinh trùng được y học gọi là tinh dịch đồ hay tinh trùng đồ. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ sẽ cho biết người chồng có bị tinh trùng yếu không, tức là tinh trùng có số lượng ít quá, có hình dạng bất thường nhiều và bơi kém. Y học không dùng từ tinh trùng yếu mà gọi là “thiểu nhược tinh”. Một số người lại không có con tinh trùng nào trong tinh dịch cả, có thể do tinh hoàn không sản xuất ra tinh trùng hoặc tinh hoàn vẫn sản xuất ra tinh trùng nhưng đoạn đường tinh trùng đi qua bị tắc, thì y học gọi là bị “vô tinh”.
Khi khám, việc đầu tiên bác sĩ sẽ hỏi người bệnh những chuyện có thể có liên quan đến hiếm muộn như đã từng có thai với ai chưa? Có từng bị quai bị lúc trẻ không? Đã từng quan hệ tình dục không an toàn chưa? Bệnh nhân có dùng hoặc tiếp xúc với một số loại thuốc có tác động làm giảm sinh tinh như thuốc kháng ung thư?...
Kế tiếp bác sĩ sẽ khám toàn thân và đặc biệt là khu vực “cậu nhỏ” đang lưu trú xem có gì bất thường không, hai tinh hoàn lớn hay nhỏ, tĩnh mạch tinh có bị dãn không, bệnh nhân có ống dẫn tinh không...
Kết thúc buổi khám, bệnh nhân sẽ được yêu cầu làm một số xét nghiệm mà quan trọng nhất là tinh dịch đồ. Nếu tinh dịch đồ bình thường thì bệnh nhân không phải khám và điều trị thêm gì nữa. Nếu tinh dịch đồ có bất thường, bệnh nhân sẽ được yêu cầu làm thêm các xét nghiệm cao hơn. Đó là định lượng các nội tiết tố sinh dục và các xét nghiệm như siêu âm tổng quát, siêu âm Doppler bộ sinh dục, siêu âm qua trực tràng, xét nghiệm di truyền nhiễm sắc thể, sinh thiết tinh hoàn... Qua phần thăm khám và xét nghiệm, bác sĩ có thể biết được vì sao bệnh nhân bị hiếm muộn và có phương hướng chữa trị.
Chữa “đạn lép” - không khó!
Chữa hết bệnh để tinh trùng hồi phục lại, người bệnh có con tự nhiên vẫn là ưu tiên hàng đầu. Với sự phát triển của nam khoa hiện nay, khả năng can thiệp của y học để giúp cải thiện chất lượng tinh trùng là không quá khó. Vấn đề là người bệnh phải kiên trì và có niềm tin.
Ngoài thuốc, những người có tinh trùng yếu mà bị chứng dãn tĩnh mạch tinh, thì phẫu thuật cột những tĩnh mạch dãn này có thể giúp tinh trùng khoẻ lại. Nếu các biện pháp này vẫn không hiệu quả, bệnh nhân có thể có con bằng các kỹ thuật hỗ trợ sinh sản. Thủ thuật đơn giản đầu tiên là lọc rửa tinh dịch, chọn những tinh trùng khoẻ mạnh, đem bơm vào buồng tử cung người vợ ngày trứng rụng. Nếu tinh trùng quá yếu hay bơm tinh trùng vẫn thất bại, bệnh nhân sẽ được chuyển sang làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Với bệnh nhân vô tinh, nếu tinh hoàn vẫn sản xuất tinh trùng thì bệnh nhân vẫn có nhiều khả năng có con được bằng phẫu thuật nối thông lại đường dẫn tinh. Những người đã triệt sản rồi, sau này lại muốn có con thì phẫu thuật nối lại hai đầu ống dẫn tinh, có thể thành công tới trên 90% trường hợp. Tuy nhiên cần lưu ý thời gian cột ống dẫn tinh càng lâu, khả năng nối thành công càng kém. Nếu phẫu thuật nối thất bại, hay nếu ống dẫn tinh tắc nhiều chỗ, không thể nối được thì vẫn có thể có con nhờ thụ tinh trong ống nghiệm. Ngay cả trường hợp “cùng cực” nhất, tinh hoàn không tạo ra tinh trùng nữa thì y học vẫn có khả năng chữa, trừ khi mô tinh hoàn chỉ toàn là các tế bào xơ teo thì khi đó y học mới... bó tay.
Người ngại khám, kẻ thích “chữa”
Để chữa bệnh nội tiết hay tình dục, các bệnh nhân đến nam khoa thường đi một mình, thì thầm với bác sĩ như kể chuyện bí mật. Đến khi được đáp ứng các điều thầm kín thì mặt mày các ông dãn ra, vui vẻ trở về.
Có quí ông vừa vào phòng bác sĩ đã la lên: “Tôi to con, khoẻ mạnh, làm sao bệnh được, bà này nhiều chuyện cứ bắt tôi đến đây, kỳ cục!”, anh chàng vừa nói vừa hầm hầm nhìn vợ rồi nhìn bác sĩ. Sau khi chữa bệnh, có con xong thì anh chàng dữ dằn ấy trở nên hiền lành hẳn.
Một số ông khác thì có quan niệm lệch lạc hạnh phúc chỉ là vấn đề tình dục: “Cậu nhỏ” phải “hoành tráng” thì mới hạnh phúc. Vì vậy mặc dù “cậu nhỏ” làm việc tốt, đã “đạt chuẩn quốc gia” rồi nhưng lại vẫn cứ thích đòi phải “đạt chuẩn quốc tế” mới vừa lòng.
Có anh nọ, tướng tá nhìn rất vạm vỡ, “cậu nhỏ” cũng thuộc hàng có “số má” trong kích thước trung bình của người Việt Nam nhưng cũng cứ nằng nặc đòi bác sĩ phải giúp cho nó hùng dũng hơn!!! Gặng hỏi một hồi mới rõ lý do vì anh này sắp xuất cảnh qua Mỹ nên muốn “nâng cấp” cậu nhỏ lên theo tiêu chuẩn Mỹ để qua đó có gì không sợ quê độ với phụ nữ bên đó.
Trên nguyên tắc, bác sĩ có thể kéo dài “cậu nhỏ” ra thêm 2-3cm bằng một số phẫu thuật y khoa, tuy nhiên những biện pháp này chỉ sử dụng cho những trường hợp bị ung thư phải cắt bỏ một đoạn, hoặc những người thật sự có “cậu nhỏ” bất thường. Còn với người bình thường, các bác sĩ sẽ cương quyết từ chối vì không thuộc phạm vi Nam khoa.